Wednesday, July 1, 2015

Hãy giữ một người bằng cả trái tim !

Đến một lúc nào đó, khi lòng không quyết đoán, tim không quyết yêu, tay không quyết giữ, thì họ cũng vì lẽ đó mà rời xa ta, lỗi lầm đâu chỉ là do họ, mà là do ta đấy chứ?

Có thể bạn sẽ thích

    Có những mối quan hệ vì một lý do nào đó mà rơi vào đổ vỡ. Một thời gian sau một người chủ động mong muốn được quay lại. Lúc bấy giờ, cái mà họ muốn là tình yêu, là người yêu hay là một mối quan hệ mới xây nên từ nền móng đổ vỡ ban đầu?
    Thiết nghĩ, con người ta ở trên đời không ai là hoàn hảo, lại càng không có cách để yêu hoàn hảo một ai đó khác. Chính vì vậy nên người ta mới mong muốn được nương tựa lẫn nhau, được dựa dẫm vào nhau, nắm tay nhau, yêu thương nhau. Là để khi sai có người sẵn sàng mắng mỏ chỉ ra lỗi sai đó, khi yếu đuối có người bảo vệ, khi đơn côi có người để nhớ mong… Nhưng rồi chúng ta làm gì khi rơi vào một mối quan hệ yêu đương đúng nghĩa?
    Chúng ta có quan tâm nhau thật lòng hay chỉ hời hợt cho qua ngày qua tháng?
    Chúng ta có đồng điệu sẻ chia cùng nhau hay chỉ như những người bình thường khác tồn tại nhàn nhạt trong cuộc sống của người yêu?
    Chúng ta có đủ chân thành và vị tha để bao dung cho lỗi lầm của họ?
    Đến một lúc nào đó, khi lòng không quyết đoán, tim không quyết yêu, tay không quyết giữ, thì họ cũng vì lẽ đó mà rời xa ta, lỗi lầm đâu chỉ là do họ, mà là do ta đấy chứ?

    Nếu đã không thể cùng nhau yêu thương thì nên buông tay nhau để giải thoát. Việc níu kéo giống như đang cố làm dài thêm những đoạn đường đau đáu nhớ thương.
    Nếu đã không thể xây dựng lòng tin trong nhau thì một lần quay lại cũng không khiến người ta trở nên tin tưởng nhau nhiều hơn, thay vào đó, còn là nỗi lo sợ mất mát lớn hơn.
    Nếu không thể dành trọn vẹn tình yêu cho một người thì cũng đừng nên quay lại để nắm tay người ấy thêm một lần nào nữa, bởi tổn thương trong họ cũng chỉ tồn tại một lần, dành cho một người vừa bước ra khỏi cuộc đời họ mà thôi.
    Vốn dĩ cuộc tình dài và sâu là cuộc tình buồn, khi con người ta luôn bị đánh lừa bởi muôn vàn ảo ảnh. Sẽ có những lúc ảo ảnh làm mờ đi tình yêu trong nhau, che lấp lý trí về nhau, khỏa lấp cả những nhớ thương bằng vô tâm hờ hững. Vậy thì tại sao không tự nhủ với nhau rằng, chỉ cần nắm chặt tay nhau hơn một chút, mắt dõi về nhau lâu hơn một chút, hôn một nụ hôn nồng nàn hơn một chút, dành cho nhau một tình yêu bền lâu hơn một chút… thì sẽ không có lúc để vụt mất tay nhau, hoặc là, sẽ không phải hối tiếc vì đã chọn rời xa nhau.
    Vậy nên…
    Hãy yêu một người theo cách của mình và Hãy giữ một người bằng cả trái tim.
    Hãy học cách yêu thương nhau tròn vẹn và hãy thẳng thắn với nhau rằng: Có không giữ, mất đừng tìm!

    Yêu xa và những khó khăn không phải ai cũng hiểu

    Đồng ý để trái tim mình mạo hiểm dấn thân vào tình yêu đã là chuyện khó, vậy mà hai người yêu nhau với khoảng cách địa lý không gần thì vấn đề lại càng trở nên nan giải hơn.

    Hãy xem những cặp đôi khi yêu xa phải cùng nhau vượt qua những khó khăn như thế nào nhé.
    Không thể thường xuyên gặp nhau
    Khoảng cách địa lý chính là trở ngại lớn nhất lúc này. Khi yêu nhau, sống chung một con đường, một thành phố nhiều khi chỉ mới gặp nhau đây thôi mà về đã thấy nhớ, huống hồ gì là ở hai thành phố khác nhau, có khi là hai đất nước xa tít mù khơi, cách nhau nửa vòng trái đất.
    Sợi dây kết nối duy nhất lúc này đó chính là điện thoại di động và máy tính. Các cặp đôi yêu xa vẫn có thể nhìn thấy nhau và trò chuyện với nhau hằng ngày, tuy nhiên họ không thể ở bên nhau và quan tâm chăm sóc lẫn nhau nhiều như các cặp đôi khác.
    Sự cô đơn
    Đây là trạng thái rất đỗi tự nhiên của con người, tuy nhiên, sự cô đơn sẽ phát tán mạnh mẽ hơn vào nhiều thời điểm mà chúng ta không kiểm soát được. Những lúc đó, việc yêu xa lại vô tình khiến cho “người trong cuộc” cảm thấy bức bối khó chịu, những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu dần hiện ra kiểu như: Tại sao tôi có người yêu mà bây giờ lại phải ở một mình? Tại sao tôi không thể được như những cặp đôi yêu nhau khác,...
    Thử thách độ tin tưởng của nhau

    Làm sao biết được ai kia đang làm gì, ở đâu ngay trong thành phố mà họ đang sống? Độ tin tưởng dành cho nhau phải luôn được vun đắp và phải được củng cố hằng ngày. Có đôi khi chỉ vì vài cuộc gọi không nghe máy, hoặc hẹn giờ online mà không gặp cũng đủ làm đầu dây bên kia phát sinh nghi ngờ. Thật lòng mà nói, khi bắt đầu nghi ngờ người khác dù việc đó đúng hay sai, thì trong bản thân bạn đang phát ra một nguồn năng lượng hết sức "độc hại".    
    Rất khó can thiệp khi có người thứ ba
    Làm sao có thể kiểm soát được việc có một ai đó xen ngang vào chuyện tình của hai bạn vào lúc này. Nhất là khi đối phương lẫn đối thủ lại đang ở quá xa. Điều duy nhất bạn có thể làm lúc này là tin vào tình yêu và tin vào người yêu của mình. Nếu thực sự hai bạn có một tình yêu trọn vẹn thì dù có người thứ ba hay người thứ tư xen vào, mọi chuyện vẫn không thể thay đổi gì đâu. 
    Không thể ở bên cạnh người mình yêu trong những thời khắc quan trọng nhất
    Trong cuộc sống đầy rẫy những chuyện vui buồn không ai biết trước, và những cặp đôi thường ở cạnh nhau để sẻ chia với người mình yêu những chuyện vui buồn đó. Sẽ là một cảm giác rất trống trải và cô đơn nếu như trong những ngày quan trọng nhất mà chúng ta lại chỉ có thể chia sẻ với nhau qua chiếc điện thoại. Dù có thể điều này cũng làm vơi bớt đi nỗi buồn nhưng chừng ấy thôi thì vẫn chưa trọn vẹn. Hơn ai hết, ở bên cạnh nhau lúc này là điều cần thiết nhất. 

    Người yêu cũ có người yêu mới

    Chúng tôi chia tay hơn một năm. Chẳng có cơ hội gặp nhau nhiều chỉ có lễ tết thì vài ba câu chúc để đừng quên nhau.

    Cô ấy vẫn sống cuộc sống độc thân bình lặng kể từ ngày tôi ra đi. Chẳng biết nỗi đau tôi để lại cho cô ấy sâu bao nhiêu, quả thật tôi chưa bao giờ dám hỏi, tôi chỉ cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh để giây phút chia tay có thể nhanh chóng trở thành kí ức của cả hai.
    Tôi có quen biết vài ba người sau đó, nhưng rồi cũng đường ai nấy đi. Cái bóng của cô ấy lớn quá, ngày xưa chỉ vì một phút yếu lòng tôi khờ dại buông tay để rồi cô ấy trôi thật xa.
    Sài Gòn to lớn là thế, vậy mà chiều nay tôi bất chợt thấy cô ấy nắm tay một người đàn ông rất mới ngay ngã tư khu trung tâm.
    Tôi dừng lại.
    Chân tôi dừng lại.
    Tim tôi dừng lại.
    Một điều gì đó rất khó diễn tả chạy dọc sống lưng tôi. Nhìn họ hôn lên má nhau mà lòng tôi như một thung lũng sâu bị ai ném hàng trăm viên đá cuội xuống.
    Cô ấy có người yêu mới.
    Điều đó thì chẳng có gì sai trái, điều đó thì chẳng có thì khác lạ. Vậy mà, người ra đi năm xưa là tôi lại đứng giữa ngã tư đường đau nhói một thứ tình cảm vô duyên cùng cực.
    Chắc phải có ai trải qua thứ cảm giác này rồi mới có thể hiểu những gì tôi đang nói, mọi thứ cứ lộn xộn và rối tung dù có cố gắng vờ sắp xếp gọn gàng.
    Tự nhiên lại đau.
    Tự nhiên lại ghen.
    Đừng trách tôi tham lam. Tôi chẳng phải muốn kéo cô ấy về thêm lần nữa đâu chỉ là cái cảm giác người yêu cũ có người yêu mới nó lạ lắm... thực sự là rất lạ.

    Monday, March 23, 2015

    Chúng mình chia nhau im lặng, chia nhau nhớ thương...

    Trời đất đang thì thầm vào xuân. Mùa xuân như nhắc cô phải hồi sinh chính tâm hồn mình... Vì từ lâu cô không còn biết mùa xuân đang ở nơi nào, đang ở đâu để cô cứ mãi đi tìm. Tìm hoài không thấy, cô chỉ thấy mình chẳng còn gì ngoài sự mỏi mệt, tất cả xa xôi như một giấc mơ dài tiếp nối nhau...
    Cô vòng tay trong vô thức như muốn ôm lấy quá khứ dịu dàng của mình, như muốn cho nhau hơi ấm còn sót lại của mùa đông. Lúc này trái tim se sẽ một nỗi nhớ mông lung, từng sợi nhớ, sợi thương như có gì đó không chạm vào được. Bên ngoài khung cửa sổ, phong cảnh buồn tẻ, xám ngắt cảnh tàn đông. Âm thanh khẳng khiu kẻo cọt của cành cây trụi lá như nốt nhạc trầm trong cung bậc tình yêu đang dần xao lãng.
     
    Bước chân trở vào ngôi nhà quá khứ chứa bao kỷ niệm một thời thanh xuân, cô nghe lòng bồi hồi tiếc nhớ từng ngọn cỏ cành cây. Tình yêu chỉ còn lại những năm tháng lạc loài, từng giọt thời gian trôi qua kẽ tay thổn thức. Có lẽ một kết thúc buồn sẽ là một khởi đầu vui cho những tháng ngày trốn mình trong tất bật. Cô tự an ủi lòng mình âu đó cũng là số phận.
    Cuộc tình không ràng buộc giống như mơ, chúng ta đi về phía không nhau, chờ đợi nó tan theo sương khói. Có ai bắt phải chung tình, sao cô cứ để cho mình xót xa. Vịn vào năm tháng phôi pha cô dần qua con dốc cuộc đời. Cô bỏ lại sau lưng người đàn ông xưa với tuổi đời hư hao, với ký ức chìm quên bên con dốc loang nắng đó, bên nỗi nhớ như bầu trời xanh thăm thẳm không thể nào chạm được.
    Vì ai mà cuộc sống xung quanh thành xa lạ, vì ai mà bàn phím chỉ để chạm thôi, màn hình chỉ còn một khoảng không trắng xóa, từng con chữ chi chít không còn hiện ra. Hằng đêm sau khi kết thúc học hành công việc, cô rơi về phía cung đường nhạt nhòa hơi thở. Từ lâu, mùa đông không còn đủ nồng nàn ấm áp để yêu thương, nhưng đủ tỉnh táo để chia xa, để không phải đeo mang sự ám ảnh nơi mình có trái tim tan nát.
     
    Ngày cô gặp anh, tình cờ trong các tình cờ hay có nơi văn đàn, ngoài xã hội. Cô yêu nồng nàn căng tràn cảm xúc. Cảm giác sẽ không cô đơn nữa, cô đơn là gì khi có tình anh, cô xóa hết nỗi cô độc của một sinh viên xa nhà bị gò bó nơi căn hộ du-học-sinh. Cô và anh cách xa biết bao nhiêu, nhưng tự cô vẫn thấy rất gần gủi thân thương, tình yêu làm ấm tất cả mọi thứ nơi cô, học hành trôi chảy hơn, làm việc có năng lượng hơn. Dù bước qua bốn mùa, dù tuyết rơi lạnh lẽo, dù cơn mưa xối xã, hay cơn nắng nóng hầm của mùa hè cũng không làm cô chao đão nãn lòng - vì có tình yêu của anh.
    Quá khứ dịu dàng là thế, nhớ thương nồng ấm là thế. Khoảnh khắc đó chỉ còn đọng lại một cách rời rạt. Giọt thời gian tuần tự nhỏ xuống - Đông qua, xuân tới, thu tàn, hạ làng nhàng tiếng ve sầu in ỏi. Chuyện ngày xưa là giấc ngủ dài không còn chờ đợi, vì cái mình chờ đợi chẳng bao giờ xảy đến.
    Chúng mình chia nhau im lặng, chia nhau nhớ thương, chia nhau giấc mộng xuân tình trở giấc. Gió thổi hương xuân bay về lất phất. Quá khứ dịu dàng se sẽ lạc cõi yêu. Nụ hôn đầu liêu xiêu ngạt ngào bên trái tim khờ dại. Cuộn len nỗi nhớ miệt mài đan bài thơ ở lại, đan nỗi buồn bên khung trời vuột khỏi tầm tay.../
    Zing Blog