Monday, March 23, 2015

Chúng mình chia nhau im lặng, chia nhau nhớ thương...

Trời đất đang thì thầm vào xuân. Mùa xuân như nhắc cô phải hồi sinh chính tâm hồn mình... Vì từ lâu cô không còn biết mùa xuân đang ở nơi nào, đang ở đâu để cô cứ mãi đi tìm. Tìm hoài không thấy, cô chỉ thấy mình chẳng còn gì ngoài sự mỏi mệt, tất cả xa xôi như một giấc mơ dài tiếp nối nhau...
Cô vòng tay trong vô thức như muốn ôm lấy quá khứ dịu dàng của mình, như muốn cho nhau hơi ấm còn sót lại của mùa đông. Lúc này trái tim se sẽ một nỗi nhớ mông lung, từng sợi nhớ, sợi thương như có gì đó không chạm vào được. Bên ngoài khung cửa sổ, phong cảnh buồn tẻ, xám ngắt cảnh tàn đông. Âm thanh khẳng khiu kẻo cọt của cành cây trụi lá như nốt nhạc trầm trong cung bậc tình yêu đang dần xao lãng.
 
Bước chân trở vào ngôi nhà quá khứ chứa bao kỷ niệm một thời thanh xuân, cô nghe lòng bồi hồi tiếc nhớ từng ngọn cỏ cành cây. Tình yêu chỉ còn lại những năm tháng lạc loài, từng giọt thời gian trôi qua kẽ tay thổn thức. Có lẽ một kết thúc buồn sẽ là một khởi đầu vui cho những tháng ngày trốn mình trong tất bật. Cô tự an ủi lòng mình âu đó cũng là số phận.
Cuộc tình không ràng buộc giống như mơ, chúng ta đi về phía không nhau, chờ đợi nó tan theo sương khói. Có ai bắt phải chung tình, sao cô cứ để cho mình xót xa. Vịn vào năm tháng phôi pha cô dần qua con dốc cuộc đời. Cô bỏ lại sau lưng người đàn ông xưa với tuổi đời hư hao, với ký ức chìm quên bên con dốc loang nắng đó, bên nỗi nhớ như bầu trời xanh thăm thẳm không thể nào chạm được.
Vì ai mà cuộc sống xung quanh thành xa lạ, vì ai mà bàn phím chỉ để chạm thôi, màn hình chỉ còn một khoảng không trắng xóa, từng con chữ chi chít không còn hiện ra. Hằng đêm sau khi kết thúc học hành công việc, cô rơi về phía cung đường nhạt nhòa hơi thở. Từ lâu, mùa đông không còn đủ nồng nàn ấm áp để yêu thương, nhưng đủ tỉnh táo để chia xa, để không phải đeo mang sự ám ảnh nơi mình có trái tim tan nát.
 
Ngày cô gặp anh, tình cờ trong các tình cờ hay có nơi văn đàn, ngoài xã hội. Cô yêu nồng nàn căng tràn cảm xúc. Cảm giác sẽ không cô đơn nữa, cô đơn là gì khi có tình anh, cô xóa hết nỗi cô độc của một sinh viên xa nhà bị gò bó nơi căn hộ du-học-sinh. Cô và anh cách xa biết bao nhiêu, nhưng tự cô vẫn thấy rất gần gủi thân thương, tình yêu làm ấm tất cả mọi thứ nơi cô, học hành trôi chảy hơn, làm việc có năng lượng hơn. Dù bước qua bốn mùa, dù tuyết rơi lạnh lẽo, dù cơn mưa xối xã, hay cơn nắng nóng hầm của mùa hè cũng không làm cô chao đão nãn lòng - vì có tình yêu của anh.
Quá khứ dịu dàng là thế, nhớ thương nồng ấm là thế. Khoảnh khắc đó chỉ còn đọng lại một cách rời rạt. Giọt thời gian tuần tự nhỏ xuống - Đông qua, xuân tới, thu tàn, hạ làng nhàng tiếng ve sầu in ỏi. Chuyện ngày xưa là giấc ngủ dài không còn chờ đợi, vì cái mình chờ đợi chẳng bao giờ xảy đến.
Chúng mình chia nhau im lặng, chia nhau nhớ thương, chia nhau giấc mộng xuân tình trở giấc. Gió thổi hương xuân bay về lất phất. Quá khứ dịu dàng se sẽ lạc cõi yêu. Nụ hôn đầu liêu xiêu ngạt ngào bên trái tim khờ dại. Cuộn len nỗi nhớ miệt mài đan bài thơ ở lại, đan nỗi buồn bên khung trời vuột khỏi tầm tay.../
Zing Blog

No comments:

Post a Comment