Monday, March 23, 2015

Lưng chừng...

Những ngày ẩm ương, con người ẩm ương cố làm rõ những điều bấy lâu chẳng cần rõ ràng. Chưa bao giờ tớ có thể gọi tên chính xác thứ tình cảm giữa hai ta, đúng hơn là của tớ dành cho cậu. Thích thì cũng có. Thương thì không hẳn. Yêu lại càng chưa đến.

Biết nói sao nhỉ…nửa muốn buông nửa muốn níu giữ…

Đấy là sự thoải mái và tự do mỗi khi bên cậu tớ chẳng phải gồng mình với vẻ bọc hoàn hảo, những gì khiếm khuyết tớ chẳng phải lo lắng giấu đi.
Đấy là những ngày tháng không tên, giữa những tình cảm không tên, bản thân lại vu vơ ngóng chờ một tin nhắn từ cậu, muốn có một ai ở bên để san sẻ tất cả mọi ngổn ngang, khi thấy mình đang đuối dần giữa những khẽ hở của cảm xúc lại muốn vịn vào một cánh tay… và tớ lại nghĩ đến cậu.
Đấy cũng là một chút nhớ, chút hụt hẫng khi hàng tuần chẳng ai nói với ai câu nào, và đôi khi cảm giác xa lạ như người dưng, đến cũng được đi cũng được.
Chưa bao giờ tớ hỏi cậu xem tớ là gì, là một người bạn thực sự hay không chỉ  là bạn, tớ sợ câu trả lời, dù là gì đi chăng nữa tớ cũng sẽ không biết đối diện như thế nào, tớ mong có người che chở cho những hanh hao của mình nhưng cũng chẳng biết khi nào nên dừng lại khi tất cả chỉ là cảm xúc của riêng tớ. Có lẽ tớ chỉ biết nghĩ đến mình , muốn có ai để tìm đến cho vơi bớt cô đơn mà không muốn ràng buộc, không  níu kéo, không hứa hẹn, không rõ ràng  mọi thứ…
Chẳng biết đến bao giờ những cảm xúc lưng chừng thế này sẽ dừng lại, cũng chẳng biết bao lâu nữa tớ có thể gọi tên chính xác những hoang hoải giờ đây, và lúc này điều tớ băn khoăn là có nên gửi những dòng này cho cậu?

No comments:

Post a Comment