Monday, March 23, 2015

Sợ yêu.

Cũng lâu rồi em không gặp anh dù chúng ta sống trong một thành phố và cùng hít bầu không khí. chia tay nhau cũng gần một năm rồi anh nhỉ? Em ở đây vẫn một mình như thế vẫn đi về chỉ có em và em. Dù rằng bạn bè ai cũng có giới thiệu cho em một vài người để làm quen, để quên đi anh và để em thôi không buồn đau tiếp tục cuộc sống tươi đẹp này. Nhưng sao con tim em lại không muốn yêu thêm có lẽ vì nó sợ sự tổn thương của con tim và sợ cái nỗi nhớ khi đêm về. Tình yêu bắt đầu là những ngày tháng vui vẻ, quan tâm, nhắn tin điện thoại cho nhau hằng ngày và nhạt dần theo năm tháng là sự thờ ơ, vô tâm. Em đã sợ cái cảm giác ấy và giờ em lại sợ yêu ai.
 
 
 
 
 

 
 
 
Còn nhớ những lần chia tay với ai đó là khoảng một tháng sau em có tình yêu mới và quên đi tình yêu cũ. Ai cũng bảo em "làm sao có thể quên nhanh một người như vậy?" cũng dễ hiểu thôi chỉ vì tình yêu ấy bắt đầu nhanh và kết thúc nhanh chỉ vỏn vẹn nữa năm hay vài tháng là chấm hết. Ấy vậy mà giờ tình yêu của anh và em ngày đó giờ đã làm thay đổi em rất nhiều, trước và sau khi chia tay anh, em đã chín chắn hơn nhiều, biết suy nghĩ hơn nhiều, nhiều lần tổn thương nên em sợ yêu và điều quan trọng em vẫn chưa yêu ai để quên anh.
 
 
Yêu nhau hai năm chưa phải là thời gian dài so với mọi người nhưng đối với em đó là tình yêu lâu nhất anh biết không? Người ta đến với em rồi ra đi như cơn gió thoảng qua một cách nhanh chóng, nhanh đến nỗi mà em không thể chuẩn bị mọi thứ cho bản thân mình. Con gái lại là người dễ tổn thương nhất trong tình yêu chớp nhoáng như thế.
 
 
Mặc dù người nói chia tay là em nhưng em vẫn đau, vẫn khóc và nhớ anh hằng đêm. Em đã mất niềm tin ở nơi anh rất nhiều, em đã cố gắng bỏ lơ chúng để có thể tiếp tục yêu anh như ngày nào nhưng cuối cùng em làm không được. Anh đã hứa với em những gì? và anh có bao giờ thực hiện theo đúng lời hứa đó chưa? Em đã bảo tình yêu không cần lời hứa chỉ cần anh làm bằng hành động thôi mà. Anh có biết khi mình hứa với ai đó thì người đó mang hy vọng nhiều lắm không? và anh biết khi người ta mất hy vọng thì tâm trạng và cảm xúc lẫn niềm tin sẽ như thế nào không? Có lẽ anh không biết được điều đó nên tình yêu anh dành cho em đã kết thúc theo những lời hứa ấy.
 
 

 
 
 
Sai lầm lớn nhất của những người con trai là lời hứa, họ chỉ biết nói cái miệng và hành động thì không bao giờ (không quơ đãu cả nắm nhé). Lời nói lúc nào cũng nghe vui tai đối phương nhưng nếu hành động thì mang nhiều ý nghĩa hơn. Em đã nghe những người bạn của anh bảo "khi chia tay em nó đau khổ nhiều lắm". Em chỉ biết lặng người và cười trừ "anh mà cũng biết đau khổ vì em sao? chẳng lẽ khi con người mất đi thì mới biết cái gì quan trọng với mình nhất sao?" Ừ chắc có lẽ là vậy.
 
 
 
 

 
 
Một năm cũng lặng lẽ trôi qua, một năm không anh em vẫn tồn tại và ổn dù đôi lúc cũng nhớ về anh nhưng chỉ là thoáng qua không như thời gian ban đầu. Bắt đầu quên đi một người bao giờ cũng khó khăn nhưng rồi cũng quen dần cuộc sống thiếu vắng một người. Cuộc sống của em bây giờ là sáng dậy đi làm và chiều về, lâu lâu đi ăn với những đứa bạn rồi thôi. Thà em chọn cô đơn chỉ một mình em thôi, thà em chẳng yêu ai để không phải đắng cay vì aiCũng có thể tương lai em sẽ yêu một người, nếu như người đó yêu em hơn là anh, nếu như người đó biết giữ lời hứa hơn anh và nếu như cái duyên cái số đưa người ấy đến bên em thì em sẽ chấp nhận. Em muốn người yêu em sẽ tự tìm đến với em chứ không phải là quan may mối, giới thiệu qua bạn bè vì chính anh cũng là do may mối giới thiệu mà ra đấy thôi. Em không muốn mình sai lầm thêm một lần nữa và vì em sợ yêu, yêu thêm một ai đó nữa. Có lẽ thời gian sau này sẽ giúp em nhiều hơn và sẽ gạt bỏ những ý nghĩ trong đầu "sợ yêu"ai đó. Đường kia rộng thênh thang một mình nào âu lo ,còn hơn phải yêu thương và rồi phải đắn đo. Đã qua nhiều cơn đau em trở nên rụt rè, em chọn cô đơn nhưng em vẫn ổn mà.

No comments:

Post a Comment