Monday, March 23, 2015

Vì đâu người ta yêu ?

Ngày ta còn trẻ ta yêu nhau vì người thương của ta hợp với mắt, hợp với lòng ta. Người ta yêu nhau vì lời hoa mật, vì những cử chỉ ngọt ngào, vì những câu nô đùa với trận cười tít mắt. Người ta yêu nhau khi lửa tình hừng hực đốt thiêu lòng.

Ngày ta sẽ già đi, nếu còn yêu thương… Người ta yêu nhau để chăm lo và được chăm lo, để sẻ chia nhau. Người ta yêu vết chân chim trên khóe mắt, miệng cười móm mém, đôi bàn tay nhăn nheo còn sót lại nét duyên ngầm của ngày xưa. Người ta yêu nhau vì yêu thương là cứu cánh của đời người.
Có người nói với tôi cuộc đời này là một hành trình đi đến cái chết. Ừ thì có sao đâu, miễn là có một đôi vai để tựa, một bàn tay để nắm mà cùng đếm bước bên nhau thì đó là con đường của tình yêu. Ây, đừng thấy vậy mà vội tưởng con đường đó là mật ngọt không thôi, con đường tình yêu là cả khổ đau và hạnh phúc. Nhưng dù là quá nhiều cay đắng mà ít ngọt bùi, dù chỉ là một đoạn đường sao ngắn ngủi, thì tình yêu cũng thêm cho đường đời in chừng tẻ nhạt của người ta đầy những gia vị, cung bậc, gam màu, thành ra người ta sống thì người ta yêu. Còn tôi, tôi tin tình yêu cứu rỗi phận người.
Bạn có tin được không? Tình yêu cứu rỗi phận người.
Người ta thường cho rằng tình yêu là ích kỉ, dù là tình yêu đôi lứa, tình yêu cha mẹ dành cho con trẻ hay tình yêu quê hương đất nước. Ích kỉ vì bản chất con người là sự chiếm hữu, là ích kỉ. Ích kỉ để gan lì giữ lấy, bảo vệ người mình yêu quí. Cũng có người lại cho rằng bản chất tình yêu là sự hi sinh vô điều kiện, là thánh thiện muôn phần, mà loài người họa chăng chỉ sống với cái bóng của tình yêu chân thật ấy. Tôi ngờ rằng mọi ngôn từ, khái niệm chỉ là ảo ảnh của tình yêu. Tình yêu tự do lắm, ai mà bắt được đâu, nên người yêu nhau rồi sẽ qua đi, nhưng tình yêu thì ở muôn nơi, tình yêu thì còn mãi. Trong những ảo ảnh ngày đêm về tình yêu của mình, tôi mường tượng tình yêu như một dòng chảy giữa hai bờ vị kỉ và vị tha, một bờ của sự cứu rỗi và một bờ của khổ đau đời đời. Và chúng ta trên con thuyền đời lênh đênh sóng nước cứ chìm dần theo mỗi giây mỗi phút mình sẽ chèo thêm một mái chèo về phía bờ này hoặc bờ kia, mà có biết đâu bờ nào là khổ đau và bờ nào là hạnh phúc? Bờ khổ đau thường rất gần mà bờ cứu rỗi hẵn còn rất xa, mỗi lần nghĩ như vậy tôi thường tự cười rằng thành ra nhạc tình yêu thường hát về khổ đau nhiều hơn hạnh phúc.
Chẳng ai định nghĩa được cho bạn về tình yêu, mà nói cho cùng thì vứt tất cả định nghĩa tình yêu vào sọt rác thì người ta vẫn cứ yêu, đang yêu và mãi yêu. Nếu nhìn một góc độ nào đó chúng ta là kẻ tôi tớ của tình yêu, là tín đồ của tình yêu. Thành thử đức tin vào tình yêu là mái chèo của mình, quyết định đưa con thuyền đời về bờ bến nào của tình yêu. Tôi chọn cho mình bờ bên kia có em, có em trong tôi, có em trong tất cả mọi người, tôi ngỡ đó là miền đất hứa của hạnh phúc dành cho kẻ tín đồ của tình yêu.
Ơi, ai đó ơi, đương chèo đi đâu vậy?

No comments:

Post a Comment